Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2010

HOA ĐÀO NĂM CŨ



An nhớ như in cái ngày Huy chở An đi chùa. Cuối năm hay đầu năm An chẳng nhớ (đi với Huy An đâu có kể ngày tháng, đâu có tính cuối năm hay giữa năm hay đầu năm, đâu có quan trọng ngày nắng hay ngày mưa, ngày lạnh hay ngày nóng. Mà cũng lạ, An với Huy toàn có những ngày lạnh mà không mưa - kiểu thời tiết cực kỳ hiếm ở nơi nắng lắm mưa nhiều này. Ngày mưa chỉ bắt đầu kể từ khi Huy đi, mưa do ông trời dầm dề có, mưa do nước mắt An nhớ nhung và tủi phận cũng nhiều).

Đường vô chùa lắt léo men theo làng. Hai bên đường, nằm dưới những tán tre la ngà, xen lẫn với đám cỏ xanh ngăn ngắt là những bụi hoa ngũ sắc. Vàng có, đỏ có, tím có... hớn hở tươi tắn như tâm trạng của An lúc đó. An ngồi sau xe Huy, ngó ngang ngó dọc, hít hà cái mùi hăng hắc của cỏ, mùi nồng nồng của con sông và cả mùi dìu dịu của Huy ngồi đằng trước. An không nói gì, Huy cũng không nói. Nhưng trong thinh lặng, cả hai nghe rất rõ tiếng bình an trong trẻo và vô ưu.

Chùa nằm ven sông, cổ kính và trầm mặc như hàng ngàn hàng vạn ngôi chùa khác. Riêng chỉ có hoa đào là mơn mởn, đẹp đẽ nhưng cô độc, làm An nhớ tới bài Đường thi đã đọc từ thửơ nhỏ:

Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong

(Đâu hay, câu thơ đó đã vịn vào An cho đến giờ. Đâu hay, kể từ dạo đó, An chưa hề quay lại lần nào, dù nó nằm rất gần với An và luôn nằm trong tâm tưởng An. Có đến mười năm có lẻ, hơn mười mùa đào hoa đứng quạnh quẽ, cười lạnh lẽo trong gió đông mà ngóng trông An).

An và Huy ra ngồi ở mé sông, chỗ bậc lên xuống được ôm ấp bởi tán tre xòe ra, lá tre xào xạc, bên dưới nước chảy lững lơ, chảy mà như đứng yên một chỗ, dùng dình đến nao lòng. Rồi Huy kể cho An nghe về Du, về mối tình đầu mà anh vừa chia tay. (An chưa gặp Du bao giờ, chưa nhìn thấy ảnh bao giờ. Nhưng, chắc Du cũng trẻ, cũng xinh, mắt to và hiền lành). Anh kể với giọng bồi hồi đến lạ. (Mà cũng lạ, ai lại đi với người yêu mới đem chuyện người yêu cũ ra ôn như Huy bao giờ. Mà cũng lạ là An không thấy ghen với người cũ, chỉ thấy buồn và thương cảm kiểu như người ta đang xem một bộ phim Hàn quốc vậy thôi). Chỉ có Huy nói, An ngồi nghe bâng quơ, ngó mông lung ra dòng sông trước mặt, ra ráng chiều đỏ ối một vạt sông xa xa, ngó về phía bên kia, nơi có chợ, có cãi nhau, có xô bồ.

(Huy với người cũ của Huy không phải vì hết yêu nhau mà phải chia tay. Vì Du không đúng với mẫu người mà ba mẹ Huy kỳ vọng cho Huy. Vì Du thiếu điều kiện a, b, c, thiếu tiêu chuẩn o, p, q, thiếu đức tính x, y, z để xứng với Huy. (Mười mấy năm sau, khi An ngồi ăn cơm với một người bạn còn độc thân của An, An chê con gái thời nay đúng ngu, người tốt như bạn vậy mà không lấy, không sợ uổng à. Bạn thiệt thà, con gái không ngu đâu An ơi, nhưng không ai có đủ từ a đến z các điều kiện với tiêu chuẩn mà ba mẹ bạn đặt ra cả. Vậy nên, sau 3 mối tình thất bát, bạn quyết tâm đi cho thiệt xa, quyết tâm yêu lấy một cô mà ba mẹ không hề biết để khỏi so sánh với đối chiếu với ngăn cấm. Mười mấy năm rồi, nghe bạn kể vậy, An vẫn còn nhói lòng khi nghĩ đến Huy)

Huy nói rồi Huy thở dài, tiếng thở dài trong một buổi chiều thư thái, cạnh ngôi chùa, bên bờ sông xa vắng mới da diết làm sao.

Vì tiếng thở dài đó mà An thương Huy cho đến tận giờ.

Không cách chi quên được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét