Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

YOUR UNINSTALLER

Khi dùng máy tính, ta rất dễ bị dụ khị, click Yes phát rồi cài vào máy tính của mình vô thiên lủng các phần mềm (có khi cũng chẳng dùng lấy một lần). Chán, ta lại hì hục gỡ ra. Những những file phát sinh của nó vẫn còn nằm đâu đó trong máy tính, khiến cho cái máy của ta chầm rề rề, làm người nóng nảy như ta phát bực.

Your Uninstaller là một phần mềm chuyên gỡ các chương trình máy tính. Gỡ một cách sạch sẽ, triệt để. Tẩn mẩn, tỉ mỉ, chi tiết đến kỳ cục. Gỡ xong nó còn giúp ta rà quét lại các ổ đĩa, làm cho máy tính của ta gọn gàng, ngăn nắp hơn. Đúng là tiện lợi không có gì bằng.

Hôm ngồi gỡ mấy thứ táy máy bằng cái chương trình đại tiện lợi kể trên, mình tự dưng ao ước giá mà đời cũng có cái Uninstaller như vậy thì còn gì bằng.

Thử nghĩ coi, mình hết yêu một người, đã coi người ta là người lạ trên cõi đời này từ thưở nảo thưở nao rồi, tự dưng nhìn thấy cái cây, ngọn cỏ, nhớ rằng năm nớ, năm kia có người nói này nói kia. Rồi lòng mình cũng chùng xuống mất vài giây.

Ví như bạn nọ, ly hôn đã mấy năm rồi vẫn chưa kiếm được người bạn đời mới bởi cái "dớp" mà người cũ để lại. Mình có nhiều người bạn như thế, cũng gắng gổ mần ông tơ bà nguyệt se duyên giùm. Hẹn hò phê pháo thì cười cười nói nói, mắt liếc miệng chúm chím, còn chìa điện thoại ra lưu số nháy số nữa. Nhưng đến đêm về nhà, họp chi bộ gia đình nghe nói bạn nớ đã từng một lần đò vậy là bỏ chạy mất dép. Đờn ông còn đỡ, đờn bà còn bị ví von là cụt đọt này nọ nữa. Kiểu như ly hôn xong phải đâm đầu xuống sông tự tử thì đời mới hả dạ không bằng.

Trong mấy trường hợp đó, có cái Uninstaller mà gỡ cho sạch sẽ mọi ký ức xưa cũ đi, đời từ đó về sau cứ bon bon mà tiến, còn gì tuyệt vời hơn.

Nhưng nghĩ lại, có cái thứ đó thật, lỡ những người cũ gặp nhau ơ hờ lạ lẫm, thì cũng có phần hơi đau lòng, không khéo đau hơn những tháng ngày khổ sở.

Cài thêm 1 mối quan hệ vào cuộc đời thì dễ mà sao gỡ ra cũng khó quá chừng.

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

Trò không sợ điểm kém nhưng thầy sợ

TT - Nghe đâu đó người ta lên án, phê phán ngành giáo dục, giáo viên chúng tôi cũng chột dạ, cảm thấy có lỗi. Nhưng chính bản thân chúng tôi như những người mắc trong đám kẹt xe, cứ phải lầm lũi mệt nhọc mà tiến, không cách nào thoát ra được.
Cứ cuối mỗi năm học, tổng kết điểm, báo cáo các loại số liệu, xét danh hiệu thi đua, chúng tôi đều cảm thấy mệt mỏi, thậm chí gần như đuối sức vì phải chạy theo những thành tích ảo - được thổi phồng thành những số liệu và tỉ lệ rất đẹp nhưng không biết để làm gì.
Cuối năm, rất nhiều giáo viên khóc dở mếu dở vì không được xét hoàn thành nhiệm vụ năm học. Chẳng phải vì dạy dở, vì vi phạm đạo đức nhà giáo, vì bỏ giờ trễ tiết... mà chỉ vì không đạt chỉ tiêu đặt ra. Thấp hơn 85% học sinh đạt điểm trung bình trở lên thì không được xét hoàn thành nhiệm vụ năm học. Không quá 90% học sinh đạt điểm trung bình trở lên thì không được xét lao động tiên tiến. Bất kể môn học nào và bất kể tình hình học sinh như thế nào, giáo viên bắt buộc phải đạt chỉ tiêu trên nếu không muốn bị mất danh hiệu thi đua.
Lẽ tất yếu, ai ai cũng cố đạt cho được cái chỉ tiêu cao ngất ngưởng đó (đương nhiên không phải do sự hấp dẫn của khoản tiền thưởng cuối năm 100.000 đồng dành cho lao động tiên tiến và 70.000 đồng dành cho hoàn thành nhiệm vụ) bởi chẳng ai muốn trong hồ sơ lý lịch của mình lại có những năm “không hoàn thành nhiệm vụ” (và việc nâng lương dĩ nhiên cũng vì thế mà chậm lại).
Thật ra đạt được chỉ tiêu như vậy hoàn toàn không hề khó chút nào. Bài kiểm tra nếu không quá 50% học sinh trên điểm trung bình thì giáo viên phải cho kiểm tra lại lần 2, lần 3... (cho đến khi nào đạt được tỉ lệ đó thì thôi). Đối với những bài thi học kỳ không thể cho kiểm tra lại thì giáo viên phải đưa đề cương ôn tập sát với đề thi trước. Nên có nghịch lý trớ trêu là mỗi lần có bài kiểm tra thì người sợ bị điểm kém không phải học sinh mà là giáo viên!
(Buồn thay tình hình này xuất hiện ở cả cấp tiểu học. Hôm nghe kết quả thi học kỳ của con trai đang học lớp 1: có 45/47 em đạt học sinh giỏi, tôi buột miệng khen các con giỏi ghê. Con trai tôi “bật mí”: bài thi đã được cô cho làm trước nhiều lần rồi, đến khi thi chỉ việc chép lại thôi!).
Học sinh đi học không sợ điểm kém, không sợ lưu ban nên rất khó bảo và ngang ngược. Có nhiều người không giữ được bình tĩnh nên đã có những hành vi thiếu kiềm chế bị quay clip tung lên mạng. Dư luận xã hội lại được dịp phê phán chê bai giáo viên đủ cả. Nhưng ít ai biết được rằng phần lớn chúng tôi đều phải kiềm chế hết mức, mỗi ngày đi dạy về đều rất mệt mỏi và bức bối. Trớ trêu thay, giáo viên đi dạy phải sợ học trò!
Đối với giáo viên dạy các môn thi tốt nghiệp tình hình còn căng thẳng hơn. Vì sau mỗi kỳ thi tốt nghiệp sẽ có bảng thống kê tỉ lệ đậu rớt theo từng bộ môn, từng giáo viên giảng dạy. (Bất luận tình hình đầu vào như thế nào, cho dù điểm tuyển sinh của trường này chỉ bằng 1/3 của trường kia thì tỉ lệ tốt nghiệp cũng phải được so sánh ngang bằng nhau). Giáo viên cũng theo tỉ lệ đó mà được đánh giá nên ai nấy đều cực kỳ căng thẳng. Chúng tôi đều phải “dạy dỗ” theo đúng nghĩa - dỗ dành học sinh học được chữ nào mừng chữ ấy!
Chúng tôi thường ao ước “bao giờ cho đến ngày xưa”, khi học sinh đi học đều phải lo lắng bài vở của mình, sợ bị điểm kém, sợ bị thầy cô phê bình, sợ thi rớt. Còn giáo viên sẽ được thoải mái dạy dỗ và đánh giá học sinh một cách khách quan, không bị áp lực của những chỉ tiêu “trên trời” kia nữa.
ANH MINH

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011

THƠ VIẾT KHI ĐỢI MƯA RỪNG

Thung lũng mờ sương
núi đỡ mây
màu phượng cháy
đốt hè thêm oi ả

*

Suối vẫn cạn
dẫu mưa rừng dai dẳng
Như một thời đằng đẵng
nhớ và quên

*

Vẫn biết
có những điều không thể
và không nên
Chôn chặt mãi
hóa dằm trong tim thành sẹo
Đã đủ lớn
để hiểu
cuộc đời chưa bao giờ ngọt ngào như kẹo
Cà phê không đường
uống mãi hóa mặn môi

*

Thử một lần tôi chỉ nghĩ về tôi
Thử một lần
thả trôi những muộn phiền trăn trở
Thử một lần say
để khỏi ngượng ngùng mắc cỡ
Thử một lần lạc lối
chẳng muốn về

*

Sau cơn mưa
sẽ rực rỡ cầu vồng
Trăng thượng huyền
sẽ khuyết hao như vạn điều dang dở
Như Hoàng Hữu
tôi vẫn tin
trăng sẽ tròn,
trăng sẽ đầy,
trăng sẽ...

*

Cũng như tin
nếu tình yêu mà lặng lẽ
sẽ bền lâu

                         4/6/2011 (Lao bảo)