Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

TỰ DƯNG

Trời cuối thu đột ngột mưa. Mưa xối xả như muốn mau chóng xua tan đi cái oi ả còn sót lại của mùa hè. Lá và cây và bụi tung mù mịt đầy trời. Những cánh của lớn, của sổ, cửa chớp, cửa gió đều được đóng sập lại, nhanh chóng.

Trong nhà, trái ngược với bên ngoài, im ắng và bức bối đến lạ. Vì thiếu không khí, thiếu gió.

Trong lúc đó thì có một đứa bạn xa lắc xa lơ nhớ đến An và gọi điện thoại. Hai đứa nói chuyện lung ta lung tung một hồi, kiểu mày dạo này sao, ừ tao cũng thường, vậy công việc sao, ừ cũng vậy. Con bạn báo vài hôm nữa tao về quê, mày có muốn gì trong này không tao mang ra cho. Ừ thì mày thấy vài bộ đồ nào đẹp đẹp hợp hợp với tao thì mua ra cho tao. Vậy áo quần thôi hả, còn người thì sao, có người nào trong này không, tao gói lại mang ra cho mày luôn thể. An ậm ừ, cũng có nhưng. Con bạn ranh mãnh hơn, ai, Huy hả. Ừ, Huy, mà mày nhớ Huy à. Ừ, nhớ chứ sao không, mà vậy chớ ổng làm gì trong này. Tao đâu có biết. Vậy chớ hồi đó tình cảm tới đâu rồi mậy,

Ờ hén. Câu hỏi này dễ vậy mà sao không có lúc nào An tự nghĩ ra mà tự đặt cho mình. Hồi đó tình cảm đến đâu rồi mà An cứ phải loay hoay vậy?

Nhưng câu này hỏi thì dễ mà trả lời được coi bộ khó. Tình cảm của An thì An biết chớ của người ta làm sao An biết được mà trả lời đến đâu là đến đến đâu. An thấy An cũng tệ, cứ nhớ thương hoài một người mà người ta đã năn nỉ An quên người ta đi. An quên Huy đi hay hận Huy cũng được, chớ đừng thương Huy nữa. Huy đâu có mang lại được gì cho An đâu.

Kêu An quên mà làm sao An quên cho được. Không phải là An cố chấp không chịu cố gắng. Mà An đã cố nín thinh, làm một người hời hợt dễ dãi bấy lâu nay rồi mà cũng có quên được đâu. Cho dù giờ đây trí nhớ của An, theo tuổi tác cũng đã suy giảm đi nhiều. Còn kêu An hận Huy An cũng chịu không làm được. An thương Huy còn chưa xong thì Huy đã bỏ An đi rồi, An thương chưa xong làm sao An hận cho được.

Kiểu như An với Huy vậy, tự dưng con bạn hỏi tình cảm tới đâu là An chịu.

Tự dưng,

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét