Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

GẶP LẠI NGƯỜI XƯA CỦA NGƯỜI YÊU CŨ


*
Gặp người xưa của người yêu cũ
Cô gái của ngày hôm qua
Từng nhớ nhung, mơ ước
Từng khóc, cười
vì anh
*
Thưở xuân xanh
tuổi trẻ,
Tình mới mẻ,
ban sơ
Vẫn chắc mình thôi nhớ
Hóa ra lòng chưa quên
*
cảm xúc không tên
chòng chềnh trong chiều vắng
phía xa xa vạt nắng
nơi cuối trời thênh thang
*
cuộc đời - chuyến đò ngang
lỡ làng thành mãi mãi
ở bên người hiện tại
phía kia bờ có hay?
*
Con đường hoa cỏ may
xòe tay đầy nỗi nhớ

Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

DÒNG SÔNG KHÔNG TRỞ LẠI



*

Đừng ngoái đầu nhìn lại
Con đường cũ xa rồi
Chập chờn giữa núi đồi
Người xưa xa tít tắp

*

Lửa tắt rồi, đừng thắp
Tro lạnh rồi, đừng khêu
Nỗi nhớ đã xanh rêu
Bao bốn bề mưa phủ

*

Con đò xa bến cũ
Lạc giữa dòng bơ vơ
Dẫu biết mấy mong chờ
Dòng sông không trở lại

*

Mênh mông bờ nối bãi
Đỏ ráng chiều nước lên
Cuộc đời nếu lâu bền
Có chăng là nỗi nhớ

Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

CHIẾC LÁ



Bầu trời cho ta gió
Mùa đông mang bão dông
Riêng ta là chiếc lá
Neo giữa đời long đong
Giọt nước biết xuôi dòng
Tìm về lòng biển lớn
Tia nắng hồng mới chớm
Đã biết chờ ban mai
Nỗi nhớ biết chia hai
Tháng ngày trôi mê mải
Yêu thương ơi, có phải
Đợi đến khi úa tàn ...
4/7/2008

BỐN MÙA



Em đã chờ anh suốt mùa xuân
dịu dàng và trong trẻo
*
Em đã mong anh hoài mùa hạ
nông nổi và đắm say
*
Em đã đợi anh hết mùa thu
lặng thinh và nhẫn nhịn
*
Em cũng sẽ chờ anh qua mùa đông quạnh quẽ
Chốn xưa
anh có nhớ
lối quay về

Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2010

HOA ĐÀO NĂM CŨ



An nhớ như in cái ngày Huy chở An đi chùa. Cuối năm hay đầu năm An chẳng nhớ (đi với Huy An đâu có kể ngày tháng, đâu có tính cuối năm hay giữa năm hay đầu năm, đâu có quan trọng ngày nắng hay ngày mưa, ngày lạnh hay ngày nóng. Mà cũng lạ, An với Huy toàn có những ngày lạnh mà không mưa - kiểu thời tiết cực kỳ hiếm ở nơi nắng lắm mưa nhiều này. Ngày mưa chỉ bắt đầu kể từ khi Huy đi, mưa do ông trời dầm dề có, mưa do nước mắt An nhớ nhung và tủi phận cũng nhiều).

Đường vô chùa lắt léo men theo làng. Hai bên đường, nằm dưới những tán tre la ngà, xen lẫn với đám cỏ xanh ngăn ngắt là những bụi hoa ngũ sắc. Vàng có, đỏ có, tím có... hớn hở tươi tắn như tâm trạng của An lúc đó. An ngồi sau xe Huy, ngó ngang ngó dọc, hít hà cái mùi hăng hắc của cỏ, mùi nồng nồng của con sông và cả mùi dìu dịu của Huy ngồi đằng trước. An không nói gì, Huy cũng không nói. Nhưng trong thinh lặng, cả hai nghe rất rõ tiếng bình an trong trẻo và vô ưu.

Chùa nằm ven sông, cổ kính và trầm mặc như hàng ngàn hàng vạn ngôi chùa khác. Riêng chỉ có hoa đào là mơn mởn, đẹp đẽ nhưng cô độc, làm An nhớ tới bài Đường thi đã đọc từ thửơ nhỏ:

Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong

(Đâu hay, câu thơ đó đã vịn vào An cho đến giờ. Đâu hay, kể từ dạo đó, An chưa hề quay lại lần nào, dù nó nằm rất gần với An và luôn nằm trong tâm tưởng An. Có đến mười năm có lẻ, hơn mười mùa đào hoa đứng quạnh quẽ, cười lạnh lẽo trong gió đông mà ngóng trông An).

An và Huy ra ngồi ở mé sông, chỗ bậc lên xuống được ôm ấp bởi tán tre xòe ra, lá tre xào xạc, bên dưới nước chảy lững lơ, chảy mà như đứng yên một chỗ, dùng dình đến nao lòng. Rồi Huy kể cho An nghe về Du, về mối tình đầu mà anh vừa chia tay. (An chưa gặp Du bao giờ, chưa nhìn thấy ảnh bao giờ. Nhưng, chắc Du cũng trẻ, cũng xinh, mắt to và hiền lành). Anh kể với giọng bồi hồi đến lạ. (Mà cũng lạ, ai lại đi với người yêu mới đem chuyện người yêu cũ ra ôn như Huy bao giờ. Mà cũng lạ là An không thấy ghen với người cũ, chỉ thấy buồn và thương cảm kiểu như người ta đang xem một bộ phim Hàn quốc vậy thôi). Chỉ có Huy nói, An ngồi nghe bâng quơ, ngó mông lung ra dòng sông trước mặt, ra ráng chiều đỏ ối một vạt sông xa xa, ngó về phía bên kia, nơi có chợ, có cãi nhau, có xô bồ.

(Huy với người cũ của Huy không phải vì hết yêu nhau mà phải chia tay. Vì Du không đúng với mẫu người mà ba mẹ Huy kỳ vọng cho Huy. Vì Du thiếu điều kiện a, b, c, thiếu tiêu chuẩn o, p, q, thiếu đức tính x, y, z để xứng với Huy. (Mười mấy năm sau, khi An ngồi ăn cơm với một người bạn còn độc thân của An, An chê con gái thời nay đúng ngu, người tốt như bạn vậy mà không lấy, không sợ uổng à. Bạn thiệt thà, con gái không ngu đâu An ơi, nhưng không ai có đủ từ a đến z các điều kiện với tiêu chuẩn mà ba mẹ bạn đặt ra cả. Vậy nên, sau 3 mối tình thất bát, bạn quyết tâm đi cho thiệt xa, quyết tâm yêu lấy một cô mà ba mẹ không hề biết để khỏi so sánh với đối chiếu với ngăn cấm. Mười mấy năm rồi, nghe bạn kể vậy, An vẫn còn nhói lòng khi nghĩ đến Huy)

Huy nói rồi Huy thở dài, tiếng thở dài trong một buổi chiều thư thái, cạnh ngôi chùa, bên bờ sông xa vắng mới da diết làm sao.

Vì tiếng thở dài đó mà An thương Huy cho đến tận giờ.

Không cách chi quên được.

Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

LIỆU CHÚNG TA CÓ ĐỦ THỜI GIAN ĐỂ SỐNG KHÔNG?

Liệu chúng ta có đủ thời gian để sống không?

Có,

chúng ta có vừa đủ thời gian để sống,

vừa đủ thời gian để ngước cổ lên trời ngắm mây bay và nghĩ về những người có thể cũng đang cùng ngắm mây bay như ta dưới một bầu trời nhưng ở những nơi khác, với những người khác.

vừa đủ thời gian để ngắm những cánh tường vi mỏng mảnh mà nghĩ về tuổi thanh xuân của chúng ta cũng tươi hồng như thế và qua nhanh như thế,

vừa đủ thời gian để đi làng hoa chiều 30 tết, để ngó mông lung quanh cánh đồng, để đứng giữa đồng hoa mà chẳng chịu ngắm hoa,

vừa đủ thời gian để đến ngôi chùa ven sông, nghe chuông chiều da diết và ngắm đào hoa tươi mơn mởn như thể cuộc đời tòan là hạnh phúc với đắm say.

vừa đủ thời gian để đọc những cuốn sách, hay có, chưa hay có và cả dở cũng có, để chiêm nghiệm rằng cuộc đời có nhiều điều thật thú vị, vui quá không buồn được hoặc cả buồn quá không vui nổi,

vừa đủ thời gian cho những cuộc chia ly và hội ngộ,

vừa đủ thời gian cho giận hờn và thứ tha,

vừa đủ thời gian để yêu thương những người mà chúng ta cần phải yêu thương,

vừa đủ thời gian để có những đứa con và dạy chúng biết nhân ái và bao dung,

vừa đủ thời gian để đi hết hoặc một nửa hoặc mới bắt đầu con đường tình hoặc thơ mộng, hoặc đẹp đẽ hoặc khổ đau,

vừa đủ thời gian để nếm những giọt cà phê, để thấy cà phê đắng, đắng xong rồi ngọt, ngọt rồi thơm, da diết,

vừa đủ thời gian để làm những việc mà chúng ta ao ước hoặc những việc mà người khác ao ước chúng ta làm,

vừa đủ thời gian để kỳ vọng và được kỳ vọng,

vừa đủ thời gian để thất bại và gượng dậy sau mỗi lần thất bại,

vừa đủ thời gian để buồn,

vừa đủ thời gian để vui,

vừa đủ thời gian đề cười,

vừa đủ thời gian để khóc,

vừa đủ thời gian để hận thù,

vừa đủ thời gian để bao dung,

...

tóm lại,

cuộc đời cho chúng ta vừa đủ thời gian để sống,

để trải nghiệm,

để hờn giận,

cũng như để yêu thương,

để cho,

cũng như để nhận,

...

vì vậy,

hãy sống như chúng ta đáng phải sống,

đừng nghĩ suy quá nhiều,

đừng phán xét đa chiều,

cũng đừng phân tích ngược chiều,

đừng để định kiến làm chúng ta mệt mỏi,

...

hãy sống như đời sông,

như đời núi,

như biển trào,

...

hãy sống như tường vi cánh mỏng,

nở mà không e sợ tàn phai




Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

CHỐNG THAM NHŨNG, THAM Ô, LÃNG PHÍ VÀ TIÊU CỰC

Hôm qua đi tiếp thu bồi dưỡng chính trị,
hội trường thì đông,
thời tiết ban đầu thì nóng bức,
về sau thì mưa ầm ĩ, rền rĩ trút xuống mái tôn làm có cố căng tai cũng nghe được may ra loáng thoáng,
Trong cái giây loáng thoáng hiếm hoi đó tui nghe được diễn giả hình như là tiếc nuối vì thời gian bồi dưỡng quá ngắn, chưa phổ biến với bồi dưỡng được cho các đồng chí giáo viên ở đây về việc chống tham nhũng, tham ô, lãng phí và tiêu cực. Có vẻ như đồng chí ấy lo lắng về cái việc chưa truyền đạt được đó lắm,
Vì vậy, tui tâm sự mấy điều để cho đồng chí ấy yên tâm, đừng lo lắng nữa.
Đó là, phần lớn giáo viên (tức là những đồng chí ngồi từ hàng ghế thứ 3 xuống), kiên quyết không tham ô, tham nhũng, lãng phí và tiêu cực, thề đấy.
Bởi một lẽ đơn giản là các đồng chí ấy muốn tham nhũng cũng không biết tham nhũng cái chi, muốn tham ô cũng không có ai đút lót. Riêng việc lãng phí thì đúng là có nhiều đồng chí phạm phải. Nhưng kệ các đồng chí ấy, lương tháng của các đồng chí ấy đa phần độ 3 triệu trở lại, các đồng chí ấy không biết tiết kiệm, cứ xa hoa lãng phí thì cho các đồng chí ấy nợ nần rồi rút kinh nghiệm lần sau.
Về vấn đề tiêu cực mà xã hội đang lên án thì cái sự việc tiêu cực với bệnh thành tích ấy cũng không phải do các đồng chí ấy tự nghĩ ra và tự thực hiện. Mà các đồng chí ấy có nghĩ ra được thì năng lực của các đồng chí ấy cũng hạn chế lắm.
Vì vậy, các đồng chí cấp trên đừng lo lắng cho sự tham nhũng, tham ô, lãng phí và tiêu cực của các đồng chí cấp dưới nữa.

Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

BẮT BUỘC PHẢI LÀM MỘT NGƯỜI HỌC THỨC

Cái ni hôm qua đi bồi dưỡng chính trị, tui đọc ké của chị kế bên,

*

Làm một người dễ thương rất dễ:
chỉ cần hét lên khi thấy chuột và ngất xỉu khi thấy gián.
Làm một người học thức chỉ cần đeo kính.
Làm một người xinh đẹp lại càng đơn giản:
chỉ cần đạt giải trong một kỳ thi hoa hậu.
Làm một người quý phái thì vừa phải có tuổi, có tiền,
có xe hơi, vừa phải biết ngẩng cao đầu khi đi và ưỡn ngực khi ngồi
(trích của ai thì tí nữa tui nói sau)


*

Làm người, đặc biệt khi bạn rủi ro phải làm phụ nữ thì phải làm 1 trong 4 loại trên. Bạn phải chọn, hoặc là làm một người dễ thương, hoặc học thức, hoặc xinh đẹp hoặc quý phái. Nếu không thuộc loại nào trong 4 tuýp người trên thì thôi, đừng làm người cho xong.

*

Đọc kỹ hướng dẫn trên của bác Lê Hoàng, trước tiên tui tự giác loại ra khỏi danh sách việc phải làm một người quý phái mặc dù tui thỏa sức đáp ứng cái yêu cầu thứ nhất là có tuổi . Tiền và xe hơi là những thứ vật chất phù phiếm và cám dỗ tầm thường (hôm ni học chính trị tui mới biết vậy) - không cần có cũng được đi. Nhưng riêng hành động phải ngẩng cao đầu khi đi và ưỡn ngực khi ngồi là tui chịu. Từ hồi nhỏ tui đã có tật (cái ni không phải bẩm sinh mà là do được dạy), ra đường phải cúi nhìn dưới đất mà đi vừa khỏi vấp mấy cục đá vô duyên giữa đường, vừa lỡ có ai rớt chi mà lượm (tui rình rập từ hồi mới biết đi tới giờ mà chưa có lượm được cái chi cả, nhưng tui kiên quyết không bỏ cuộc ). Với lại, tính tui hấp tấp, đi mà cứ vác cái mặt lên cao vậy, dập mặt dập mũi toe loe thiệt chơ không đùa được.

*

Tiếp đó tui loại tiếp việc phải làm một người dễ thương, tuy thiệt tình là tui cũng không cảm tình lắm với lũ chuột lén lút với tụi gián hôi hám nớ. Thấy chuột, phản xạ nhanh nhất của tui là nhảy tót lên cái chi cao cao kế liền bên. (Nghe nói có người may mắn nhảy lên được thấu cổ của một trai cao to đẹp trai tài giỏi. Tui cũng chưa bao giờ gặp vận may đó, toàn phải phóc cái lên ghế, lên bàn hoặc đu vào song của sổ, nhưng cũng kiên quyết không từ bỏ hi vọng ). Thứ hai, tui mà thấy mấy con tởm tởm như con gián là phải kiên quyết đạp cho be bét đã rồi sám hối sau cũng được. Vậy, cho nên, tui không làm được một người yểu điệu dễ thương.

*

Làm một người xinh đẹp tuy dễ nhưng đối với tình hình hiện nay thì tui cũng hơi thiếu thuận lợi. Vì cái đẹp của tui nó lạ, không theo tiêu chuẩn hiện giờ (nếu ở thời Phục Hưng, thì tui không có chi phải lo lắng cả). Với lại, chưa thấy ai tổ chức thi hoa hậu cho mấy người cao chưa thấu mét sáu mà nặng trên năm mươi ký lô cả. (nghe nói bên Thái có tổ chức thi hoa hậu Voi nhưng tiếc tui không có cái quốc tịch Xiêm la ).

*

Vậy nên, tui chỉ có một con đường, là tui sẽ phải làm một người học thức.

*

Vì vậy, từ nay, đừng ai chê tui không dễ thương hay không xinh đẹp hay không quý phái nữa,

hehe.

Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

TỰ DƯNG

Trời cuối thu đột ngột mưa. Mưa xối xả như muốn mau chóng xua tan đi cái oi ả còn sót lại của mùa hè. Lá và cây và bụi tung mù mịt đầy trời. Những cánh của lớn, của sổ, cửa chớp, cửa gió đều được đóng sập lại, nhanh chóng.

Trong nhà, trái ngược với bên ngoài, im ắng và bức bối đến lạ. Vì thiếu không khí, thiếu gió.

Trong lúc đó thì có một đứa bạn xa lắc xa lơ nhớ đến An và gọi điện thoại. Hai đứa nói chuyện lung ta lung tung một hồi, kiểu mày dạo này sao, ừ tao cũng thường, vậy công việc sao, ừ cũng vậy. Con bạn báo vài hôm nữa tao về quê, mày có muốn gì trong này không tao mang ra cho. Ừ thì mày thấy vài bộ đồ nào đẹp đẹp hợp hợp với tao thì mua ra cho tao. Vậy áo quần thôi hả, còn người thì sao, có người nào trong này không, tao gói lại mang ra cho mày luôn thể. An ậm ừ, cũng có nhưng. Con bạn ranh mãnh hơn, ai, Huy hả. Ừ, Huy, mà mày nhớ Huy à. Ừ, nhớ chứ sao không, mà vậy chớ ổng làm gì trong này. Tao đâu có biết. Vậy chớ hồi đó tình cảm tới đâu rồi mậy,

Ờ hén. Câu hỏi này dễ vậy mà sao không có lúc nào An tự nghĩ ra mà tự đặt cho mình. Hồi đó tình cảm đến đâu rồi mà An cứ phải loay hoay vậy?

Nhưng câu này hỏi thì dễ mà trả lời được coi bộ khó. Tình cảm của An thì An biết chớ của người ta làm sao An biết được mà trả lời đến đâu là đến đến đâu. An thấy An cũng tệ, cứ nhớ thương hoài một người mà người ta đã năn nỉ An quên người ta đi. An quên Huy đi hay hận Huy cũng được, chớ đừng thương Huy nữa. Huy đâu có mang lại được gì cho An đâu.

Kêu An quên mà làm sao An quên cho được. Không phải là An cố chấp không chịu cố gắng. Mà An đã cố nín thinh, làm một người hời hợt dễ dãi bấy lâu nay rồi mà cũng có quên được đâu. Cho dù giờ đây trí nhớ của An, theo tuổi tác cũng đã suy giảm đi nhiều. Còn kêu An hận Huy An cũng chịu không làm được. An thương Huy còn chưa xong thì Huy đã bỏ An đi rồi, An thương chưa xong làm sao An hận cho được.

Kiểu như An với Huy vậy, tự dưng con bạn hỏi tình cảm tới đâu là An chịu.

Tự dưng,